BỖNG DƯNG

 

bỗng dưng chạm khẽ vào hồn

chút giật nãy rất khẽ khàng xót mi

không ở bởi tại sầu bi

mà phản xạ vốn ngủ lỳ bên trong

chợt khi gặp bắt trùng mong

một quá vãng vốn tạ tàn rất lâu

 

những giọt đắng chẵng cùng màu

tạo oan không tưởng thế màu đợi trông

tiếng chim lạ giữa chập chùng

reo lời nhớ vốn từng không với đời

ảo ảnh là bóng ma trơi

bay lẫn quẫn trong gọi mời nhắc đau

 

lối cỏ may đưa về đâu

đường lên bản vắng quay đầu ngược xem

bóng ta bước chiều xuôi miền

nẽo chia cắt đã là triền miên xa

nhắc hồi ức cho bài thơ

chừng như huyền thoại bây giờ xuất thân

 

mấy hàng cỏ may gấu quần

từng xưa đương rót bâng khuâng xuống đời

 

 

(Stockton - APR 29, 2025 - 5:15 Am.)