CẢM TẠ NGU NGƠ CHÚT ẤM LÒNG
có chút thật xưa về giữa phố
réo dậy đương không gót lửa trời
cùng với thoáng ngày xanh xao lá
rụng hoàng kim hộ giữ lại đời
vụn vỡ mảnh mặt trời tung tóe
cái rớt tự nhiên nóng nung người
bước trưa em khẽ rời tháng Sáu
còn lại chăng thoáng ngắn ngậm ngùi
chẵng hề quay mặt sau ngó ngoáy
thực ra lời trách quá nửa vời
ta nửa vời hỏi ta sao vậy
nửa vời em dỗ im ngọt môi
là huyển hoặc tự trong mê muội
mấy vần thơ dại rớt xuống đời
rồi gió thổi trôi dăm tiếc nuối
bay theo hoàng hôn chiều ngu ngơ
nương muộn rất tình cờ bóng núi
xám mốc từng mảng rêu hong khô
đương nhiên đó không là ảo giác
cảm nhận hời nhưng chẵng ngu ngơ
nét đẹp tâm hồn cho được mất
giống hoang vu sương màu phố mờ
người hỏi tương lai - ta quay mặt
nhìn ngó tính suy ngay tự giờ
chẵng lẽ chưa đi mà đứng lại
thực tế phải chăm niu từng ngày
mai sẽ hoàng kim hay lụn bại
bắt đầu từ viên gạch đang xây
đừng tiêc nuối (như ta) quay ngược
đi tìm quá vãng thứ khôn khuây
dốc núi nhỏ nhoi chừng thức dậy
hồi hoang chuyện Vũng Liêm tuổi xuân
(cô bé đến thăm tù rất tội)
và Cân Thơ hoa hoàng lan hương
thầm lặng với dăm điều cọ quậy
chẵng cần - thôi nhớ chỉ vài tên
vũng chết hóa thân làm hiện tại
thương ghét giận hờn vẫn y nguyên
mất mát thực danh tên: mãi mãi
kéo lại được gần mọi lãng quên
(mãi mãi mất bởi không tồn tại
mãi mãi còn là ký ức thương)
cám ơn tư duy phân trái phải
cảm tạ ngu ngơ chút ấm lòng
MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Sep 1, 2025 - 5:27 Am.)