CHỈ CẦN NHƯ VẬY THÔI ĐÃ ĐỦ
cứ mờ đục - lạnh - và sớm xám
hướng dương cứ dựng tóc mặt trời
một sự im lìm buông chùng xuống
tiếng thời gian ứ đọng ngừng trôi
em ơi ta tìm đâu thưở muộn
gã rừng ngậm ngải giữa ngàn yêu
bóng hàng cây rủ khung trời lạnh
tư duy mộng mị phách hồn xiêu
chừng như chìm đắm trong tưởng tượng
để kéo thời gian ngược lối về
hư thực (hai không gian cùng loại)
ta rạng đông em cõi trời mờ
này đếm thử bao nhiêu hoang hoại
nơi vũng đèn đời sương giăng trơ
tỏa nhớ bay hương mùi hoa lạ
mơ hồ hiu hắt buông đường khuya
ngẩu hứng tiếng lòng rơi rạo rực
dốc mòn - sớm sáng: chập chờn mơ
loanh quanh rồi cũng thành rêu mọc
lạnh lùng nỗi đá với ngu ngơ
khẽ nghe bé bỏng nào réo muộn
gọi giữa tinh mơ chút hững hờ
trộn xám đen lẫn vào trắng đục
ta bởn cợt đêm - em đùa thơ
để bài thơ nhỏ thành ẩn dụ
mang tên cái thật của xa mờ
một thứ hiện thực từng xưa cũ
mà phố Stockton sáng rỉ rò
mà ước gì thoáng bông hoa sữa
một chút thôi ngay ở bây giờ
thèm nghe tiêng hát bên cửa sổ
vực dậy hiển linh dáng mẹ hiền
ta trải tao nôi ra giữa phố
nửa đêm leo lét ánh đèn dầu
lời hát ru (nhẹ như hơi thở)
rạng đông khẽ rót đắng lời buồn
chỉ cần như vậy thôi đã đủ
mẹ và tôi và cuộc bể dâu
(Stockton - Jun 14, 2025 -6:14 Am.)