CHƯA CHẮC VÔ HÌNH LÀ HIỆN HỮU

 

thiết tha mình lìa xa nguồn cội

lại chợt nhớ về buổi hoàng lan

nhắc hộ - ta từng lời nhang khói

tháng vào thu chiều lá mờ vàng

phố quên đường tóc len hờn dỗi

rối một trời thơ theo gót chân

dường rơi hoang gió mùi áo mới

bước nhanh gót thẹn lối tan trường

hẹn với xa rồi dăm bận đợi

ảo ảnh mờ buồn vương mắt loang

khẳng khiu giương cao tay lên vói

mùa thu rướn cổ réo muộn màng

 

cũng cuộc đời nhưng là quá khứ

cũng sẽ qua thu - rồi lại đông

hướng không hề đổi phương nam bắc

sáng hết - trưa chiều đến hoàng hôn

sự cố của điều chung cuộc ấy

chỉ có riêng tư mới rụi tàn

hóa mộng thiên thu ngày tháng mất

rõ rành phụ kiên ở cá nhân

như mọi thể nằm trong đồng nhất

của sự mất đi giữa sự còn

chẵng thể tách ra về phía khác

để được ta em mỗi cội nguồn

 

tình thì chung vốn từ bất biến

tình người tưởng rất đổi oan khiên

những cá thể tao thành ảo huyển

vây kín chung quanh một hạt nhân

hiện tượng chuyển xoay làm đổ vở

sắc màu dao động biến lung linh

rồi sẽ mất đi không về nữa

bù trừ mọi sự lại tái sinh

em hỏi cửa thiên đường đâu nhỉ 

và lối trần nào đến hiển linh

để em chắp nối khung trời cũ

trên giá vẽ xưa vẽ đời mình

 

không hẵn vô hình là hiện hữu

cái thấy trần gian vốn vô thường

 

 

(Stockton - Dec 7, 2024 - 6:18 Am.)