CÓ MỘT MÙA HẠ ĐỎ VƯỚNG QUANH CHÂN
bởi cũng một sắc đời men theo lạnh
em đi về trời tối có buồn không
gót quen bước ngại ngần như muốn lạ
đội chút gió hời rớt bóng lung linh
thôi em cứ hồng để ta cứ hạ
phải chi mùa đừng quấy lạnh lùng đông
thì đâu sớm con chim tìm trú ngụ
bình yên chiều tổ ríu rít chim non
đêm khép vội khi thời gian ngắn lại
cái bóng đời người in trên lối im
mường tượng rằng cơn mưa buông tóc rối
xõa từ đầu cho đến cuối bãi parking
ta cũng vậy - hoài niệm mưa nhớ tuổi
dù chưa hết cả đời cho lang thang
nhưng xa quê một mình ngồi uống rượu
nghe giọt lòng hòa quyện vào yêu thương
nên em có về dù bên phía núi
ở rất mờ xa khép mộng trăng tàn
chia một nửa rọi soi màu sương khói
để ở nơi em một nửa khuê phòng
cứ trở lạnh để lời ta bớt dối
vùng bình yên rướn cổ réo đời vui
mà nghe đau nỗi niềm trăm nhức nhối
từ thoáng về em ướt lạnh bờ vai
lai hiện hữu dù ta vừa nhắm mắt
tiếng nồng nàn bội hứa với chân mây
chút thầm lặng trở mình đang băng hoại
đau cấu cào vết ung thư tư duy
những dấu ái lần mò xem định mệnh
ơi hoàng kim phủ kín đóa dã quỳ
đêm lăn xăn trong khuôn đèn ướt lệ
tiếng giọt mưa lách tách rớt dỗi hờn
dẫu ta biết hết mưa trời lại sáng
và cuộc đời luôn cùng một không gian
ta là một (có cả em) trong đó
cuộc hàng ngàn hàng van của tha nhân
hãy nói hộ ta hỡi nghìn trùng gió
có một mùa hạ đỏ vướng quanh chân
MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Jan 8, 2025 - 5:61 Am.)