CŨNG CHỈ LÀ GIÓ MÙA QUÁ VÃNG
đã một nữa tôi về cố xứ
liều nữa kia về có đủ thương
kết đọng lại từng muôn bận nhớ
của những loài hoa ngát trầm hương
treo mùa gió cho vương miện đỏ
dấu tình vướng đẹp ngai quân vương
phượng năm ấy chưa hề mười bãy
chuyện lưu bút xưa đã vấy buồn
ta vào cuộc chiến ru gót mõi
những hôm cháy lửa bước quân hành
hạ có còn giữ trăm năm đợi
hóa đá hận duyên ghét lỡ làng
có dìm hồn đất vào năm mới
để Tết đầy mai khoe sắc vàng
để hoa đào nở môi em thắm
ta Cần Thơ đó thuở hoàng lan
thuở áo học trò màu mây trắng
thư sinh vừa mới từ bỏ trường
lời từ giả muộn trao thầm lặng
cho người con gái chưa kịp thương
thuở đã dạn dày mùi chiến trận
Đoàn Thị Điễm chiều xưa đón em
phố gió giữ tiếng chiều lẫn quẫn
lời tình rót nhẹ gởi về tim
tất cả rồi cũng thành quá vãng
để rót rượu tim uống đời mình
chút nhỏ dấu yêu mà rát đắng
bao lần về dù chỉ thoáng nhanh
không muốn sóng cao chùng biển mặn
không muốn nhớ mà chỉ muốn quên
nhưng thầm lặng nói sao thế vậy
chẵng lẽ chai lỳ hồn tha nhân
chẵng lẽ bóng đời đang phế thải
một góc trời xa chẵng phước phần
để được gời thăm vài lời hỏi
dù đẩy đưa dù chỉ chào thăm
đâu phải ta không đưa tay vói
níu kéo rừng tìm kiếm ngàn thương
dù cho trăng hết thời con gái
nhưng vẫn chiếu vàng màu nhớ thương
chỉ sợ trái tim ta nhỏ bé
làm sao chịu đựng nổi đau buồn
MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Feb 6, 2025 - 9:55 Pm.)