CÙNG CHUNG ĐỊNH LUẬT

 

con chim buồn trên cánh ru mùa đông

im lặng dấu mỏ vào trong đôi cánh

ngọn lau rung hoàng hôn chiều lấp lánh

tâm sự mình có được mấy ai hay

chiếu ráng đỏ muôn sợi hồng treo mây

trên đầu núi muộn phiền ơi hãy giữ

ta giấu đời trong trang lịch sữ cũ

ai cũng hiểu đã có một mùa hè

cũng thắm phượng - đỏ môi màu sơn khê

chiều tan học gót tiểu thơ nương nhẹ

bước trên con đường về dù rất khẽ

mà âm vang động đậy đến bao giờ

 

căn gát trọ thằng học trò làm thơ

góc cùng nối Bạch Đằng - Nguyễn Thái Học

bây giờ tàn không còn cô bé khóc

hai trái hồn nhiên chắc chắn vẫn hồng

một của em chảy máu giữa hư không

ta một khúc phượng tình sầu tan họp

vẫn em về cho nắng đông tuyệt đẹp

những hiền hòa nắng cúi mặt nhìn mơ

in huyễn hoặc cái dáng đen thẫn thờ

chính ta đấy nhưng chỉ là cái bóng

vô hồn như xa xưa khua gót động

trong lãng quên hồi ức nhắc đời buồn

 

năm mới ra Giêng linh hồn phương đông

sự hiện hữu trong màu tinh mơ rạng

là cái bóng quyện tròn trong dĩ vãng

khối u tình em đã gói tặng ta

lần chia biệt vốn đã rất nhạt nhòa

càng miên viễn nghìn trùng ngoài tưởng tượng

một nửa cuộc đời mang thân lang bạt

nếu có về chắc cũng chì về thăm

cây cô thụ xưa chỉ là bé con

con bé hàng xóm bây giờ đã ngoại

ta có thăm chưa chắc nhận ra mặt

đừng nói gì khơi ấm chuyện yêu thương

 

thế đấy đâu thể gọi là vô thường

khi tất cả đều cùng chung định luật

 

MIÊN VŨ THANH

(Stockton - Jan 9, 2025 - 6:49 Am.)