DẪU CÓ BUỒN NHƯNG KHÔNG HỀ BI THƯƠNG
rồi sẽ đi về bên kia cuộc đời
những bản tình ca thầm hát về bất tận
ngoảnh mặt nhìn phía rong rêu mé tường đời đối diện
nhánh cây thời gian được tính bằng sắc mốc uá vàng
cội tháng ngày bạc phếch bên những chiếc lá hoàng hôn
ký ức có người một lần còn ở lại
màu hoa ngọc lan (như nắng trưa)
hoàng kim sáng chói
như ta dỗ mình sau những thoáng bất chợt quàng xiên
cảm giác nôn nao cuộc sống con phố nghèo
thời bao cấp: chuyện đói no cơm gạo
quốc doanh hóa công đoàn về lao động
và dật dờ ta lạc lõng giữa hư hoang
tên lính thú chỉ mới vừa rời xa chiến tranh
lại hóa kiếp ngựa thồ nơi công viên đại lộ
cũng mang tên Hòa Bình rực rỡ
(tấm huân chương được biếu tặng chẵng hề ngờ)
dẫu muốn hay không
thực sự hay chỉ vẫn là ngu ngơ
hơi hướng lạ cứ loanh quanh vài triết lý
em vẫn đứng ở ngang tầm thế kỷ
ta xoáy xoay có nghịch cũng không ngoài
khi màn kịch đời đổi cảnh mới - phôi thai
cái gì bắt đầu đều luôn là điều khó khăn nhất
xã hội cũng không thoát được khỏi ra ngoài định luật
để rồi lại rút kinh nghiệm - lại gẫm suy
theo gót chân gió em cũng bay đi
ru dấu nhớ bằng cái ngoảnh đầu ngó lại
mùi hoa cau im loang bóng núi mà quằn quại
những nỗi đau lòng thật nhẹ hẫng nhỏ nhoi
người cũng đi qua tôi hẩm hiu nỗi buồn một thời
về một hướng hai nơi luôn ngược ngạo
có phải rằng mâu thuẫn sẽ làm nên tồn tại
sự xung đột của tạ tàn phát triển quỷ đạo chung
để đã mất rồi trở về hội tụ trong nhớ mong
làm thực tại nguyên nhân thành kết quả
phải không em có một mùa hạ đỏ
nên ta bây giờ mới lạc ở tha phương
vũng trầm luân có rất nhiều con đường
ta ngậm ngải tìm mình trên đôi chân mệt mỏi
trong trái tim tình nhân luôn réo gọi
hỡi không gian nghịch thuận quấn chung vòng
dẫu có buồn nhưng không hề bi thương
có rát ruột nhưng chẵng hề uất hận
MIÊN VŨ THANH
(Stockon - Sep 11, 2025 - 6:02 Am.)