ĐỂ NHỚ CUỘC XA GIỮA PHỐ PHƯỜNG
ta đứng đằng sau hai song sắt
trong ngục tù đời ngó nhìn em
không thể nào lê đôi chân bước
đến gần để chỉ nói lời quen
mắt vẫn rõ trông từng chi tiết
theo đổ nghiêng người cái bóng thân
con phố nắng trưa trời thiêu đốt
ngã tư đèn đỏ xe sắp hàng
nụ cười đẹp như chưa từng dối
trong dáng hồn nhiên qua lằn đường
âm hưởng dâng trào linh hồn mới
cội đây ta gãy cánh đại bàng
như thể níu lại lời hiện hữu
bất chợt rơi từ quá khứ nào
trở về để làm nhân chứng cũ
rừng hoàng kim dậy vó ngựa cuồng
ta gởi bài thơ vào thiên cổ
sẽ không là mộng mị trời đông
cũng chẵng ngữ ngoa điều cắc cớ
màu ráng hồng - chiều xưa hoàng hôn
một Cần Thơ nhỏ nhoi nhắc nhở
con vi khuẩn bé lặng yên buồn
giữa vạn côn trùng nơi hoang dã
lại hóa khổng lồ kiếp đời thương
có gì đâu chỉ mùa hạ đỏ
ngọc lan hay dáng phượng sân trường
bấy giờ em về qua đai lộ
Hòa Bình là tên gọi con đường
nếu màu trăng xưa hừng hực lửa
cùng với hỏa châu rớt song hành
dù hai lời đẹp cùng khốn khổ
một đón tan trường một tang thương
hai khối tình khờ ru tuổi nhỏ
vẫn cứ khẽ khàng reo vấn vương
nhìn cô thấy lại em thời đó
mà nghe lòng đắng bóng trâm anh
tiểu thơ chỉ đứng nhìn trong mắt
để nhớ cuộc xa giữa phố phường
MIÊN VŨ THANH
(Stockton - May 27, 2025 - 5:55 Am.)