KÝ ỨC CẢM NHẬN

 

ngăn dịu vợi xa hai bờ núi

một hướng đời ta một phía em

từng rối rắm loang chiều ký ức

Cần Thơ rót khẽ hương hoàng lan

Stockton bổng tràn dâng cảm xúc

rạng chói vu vơ màu nắng vàng

dù trừu tượng vẽ tranh vô thực

hệ lụy tình hoa trong mờ hoang 

sân vắng dỗi hờn câu lưu bút

hay đỏ lửa ta dáng phượng hồng

dẫu đá có mềm chân có cứng

vẫn nhỏ bé mình nơi tha phương

 

em cứ về lạnh đông cứ dựng

gót giá băng mang theo lạnh lùng

những đóa hoa mưa từ quá khứ

mù khơi trút nhớ hẹn tang bồng

em sân trường vun giồng dấu ái

ta vỡ đất trồng luống chiến tranh

từ thế hệ hương hoa đọng lại 

ấm ức trên cây réo oan hồn

u linh thẵm khuất đồi cổ mộ

chập chùng mấy dặm núi nghĩa trang

nào thấy sóng cuồng đâu giông tố

mà con tàu ta lạc biển trần

 

biển là cuộc đời là bão gió

phận số nổi chìm bóng trầm luân

đen trắng những gì không lẫn có

vốn chỉ phù du cõi vô thường

khi đã xuôi tay sao vói tới

năm bắt được gì với nhân gian

đã bảo nhọc nhằn hay sung sướng

luôn là trong cảm nhận từ tim

nỗi đau đứt ruột thường tơ tưởng

dẫu thật đau (đau nhưng êm đềm)

ngược lại hãy quên (nên quên bẵng)

những nỗi buồn đau như chưa từng

 

để vẫn tháng năm buồn ôm hận

nhưng thỏa dạ vui với thâm tình

 

 

(Stockton - Nov 23, 2024 - 6:37 Am.)