MÀ SAO LẠI NHỚ NÚI
mường tượng về góc tam giác phố
loài rong rêu khô trên mái buồn
Hội An đâu mà chợt giăng ngang
đóng vào cột nhớ vài dấu ấn
ngôi đền mơ buộc phải thắp nến
làm bật sáng hướng những đường mây
Nha Trang thành vết xước cho cây
ngọn Xóm Bóng gốc đầy rể mọc
Bãi Tiên mặt trời ru biển động
xô sóng cuông điên đến bạc đầu
mượn cớ hỏi khi ta biết đau
cao sơn - em nằm ngũ non đầu
người lính Việt Nam đứng thao diễn
chừng bỗng phố trưa thành đỏ lửa
tuổi học trò bước vào chiến tranh
phượng hè chép lưu bút ngày xanh
mường tượng xuống vực thẳm hòa đêm
nỉ non cùng lủ côn trùng nhỏ
nỗi nhớ giật mình bao khiếp sợ
nỗi nhớ nuôi bạt ngàn xót đau
không thể hôm nay là hôm nào
và dẫu biết đó là quá khứ
ý.thức.lý.luận thì như thế
nhưng hồn vẫn trăm muôn vết dao
đã thành thẹo không buốt chãng đau
thỉnh thoảng mới quặn lòng đôi chút
chỉ một chút thôi cũng nhức nhối
một chút lại nhiều giọt mắt rơi
ký ức đi qua trong cuộc đời
thời gian dấu chân còn để lại
làm gì có điều tồn tại mãi
bất chợt lướt qua thôi - đã buồn
có buồn - có vui - có dễ thương
đó là tại sao ta nhớ núi
MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Aug 7, 2024 - 6:14 Am.)