MẮT ĐÁ
mắt u hoài sầu thương trên đỉnh đợi
em vọng phu kiếp nhớ đếm phũ phàng
nỗi ứa máu mờ hoen đôi mắt lệ
khóc vạn lần liệu đủ trả dương gian
nhân sinh hề kiếp tằm dâu tục tụy
đứng giữa chiều khất nợ với lang quân
rơi giọt đắng rát lòng đau cố chịu
lời đá mình rất sợ nói thành câu
em với núi hoàng hôn treo ráng muộn
sợi đỏ hồng giăng thiên thai thâm sâu
mùa chẵng rõ gọi tên sao biết lạ
lãng quên thành sỏi đá giấu ngàn sau
chỉ có hư vô - chỉ có tình đá
leo đường cao ngược dốc phía địa đầu
cây khẽ rung lung lay khe khẽ gió
mọi thầm thì lặng tiếng mãi vì nhau
hồn phách dựng tượng người đang hóa đá
vách núi buồn rêu phủ khiến đời nâu
sẽ tiều phu và phong trần bạc áo
bởi gian truân thân phận lắm ưu sầu
màu Hà Nội hoa sữa hồng (thoáng máu)
cái đẹp tim mượn cớ giữ nhạt nhàu
cỏ khâu tình trên đỉnh đồi gió hú
hoàng lan Cần Thơ yêu - giương cánh vàng
ta đi qua "vũng lầy đêm" mất trí
réo vu vơ loạn ngữ kiếp chung tình
cứ hóa đá vọng phu làm chứng tích
làm thiên thu phơi kiếp hờn điêu linh
người chờ chồng quá giang hồn trừ tịch
để ba mươi lại Tết đón yên bình
ban mai tôi hồn nhiên hoa thắm nhụy
tay vuốt tóc hồng ơi ru hiển linh
trời vẫn tóc xõa hồng cao hơn mái
trên nóc nhà bên kia - bình minh
MIÊN VŨ THANH
(Stockton - JUL 27,2024 - 6:26 Am.)