NGẨU HỨNG ĐẦU XUÂN
phượng đấy nhưng đâu còn đỏ lửa
hạ vẫn thủy tinh nắng vẫn vàng
trong suốt uốn cong hồn thiên cổ
quyện trưa cùng thị tứ giao hoan
sốt ruột sợ e màu nắng vỡ
rồi gió sẽ mang đi xa hoang
như vài chiếc lá lăn trên cỏ
cô bé gót thầm bước qua sân
tô điểm giấc đông vừa khép ngủ
đổ bóng hồn nhiên giữa đời thường
bước âm vang tiếng mùa gọi nhỏ
lời gió phù dung về tiễn đông
mơ ước chi gót từng qua phố
bao sân si lạ cứ loanh quanh
môi má nào quên thôi son phấn
ngựa cuồng trên vồng ngực dồn căng
mắt nhớ u hoài bao tiêc nuối
lòng nghe thắt quặn dấu trời hồng
mấy bận "quá lâu này" xát muối
vào hồn dải lụa ráng tà dương
trầm mặc ta tựa trên thang cuốn
mặc hướng leo lên hoặc hạ tầng
một vần thơ đẹp theo lối xuống
gởi trong thị tứ vài âm vang
ô kìa bao mầm hồng đơm mộng
sự sống nhô lên từ chồi non
năm nào xuân cũng khoe sắc đậm
cây khỏe đóa to màu nồng nàn
ta nhớ màu hoa xưa cũng sậm
không nở bên ngoài mà trong tim
cũng chẵng giống hồng khác hơn phượng
biết mấy thân thương đỏ cội nguồn
lệ Ngọc - máu Lan - hương tỏa rộng
tiễn biệt tình nhân khuấy rộn vàng
năm ấy màu hoa Noel ngượng
thẹn nhường đẹp thánh cho ngọc lan
hiện tại (đương nhiên) là chiếu vọng
chạnh lòng ta men theo lối xuân
(Stockton - Mar 25, 2025 - 5:58 Am.)