NGHĨ VÀ LÀM VÔ HÌNH VÀ HỮU HÌNH
giữa cái thật giả làm sao mà xét rõ luận bình
chỗ gọi là thật: thật tâm - thật ý
ở tận nơi thâm sâu của cảm xúc và lý trí
hai khái niệm trường tồn cùng một chỗ song sanh
chỉ vừa mới tốt thôi chợt đến một cơn buồn
đột biến ngay cái tốt để trở thánh cái xấu
chỉ cần một tích tắc mừng đời vui về nương náu
kích tánh thiện tâm ý tưởng tốt lại hiện hình
giận hờn hay vui vẻ là chính ở tự tâm mình
không có luật lệ nào nhất định
không chi phối bởi tha nhân hay pháp luật
cùng trong một trái tim cùng chảy máu đỏ hồng
họ vẫn được yêu được ghét bởi đặc quyền
tất cả mọi người đều giông nhau như thế
thù hận buồn rầu giận hờn vui vẻ
xác định như một thứ vô thượng lệnh trời ban
nó không phát ra ngoài nên không hề âm vang
nó cũng không lộ diện thì làm sao phán xét
ai bảo những gì từ tâm sẽ luôn luôn đẹp tốt
thì xấu cũng tự ở tâm mà xuất hiện đấy thôi
dù đã lý giải (suy nghĩ kỹ hẳn hoi)
thì vẫn cứ chủ quan trong từng lần xét duyệt
nên duy ngã không thể nào tránh được
tâm sát nhân nhưng chẵng nói chẵng hành
ý tưởng xấu cũng mịt kín ở không gian vô hình
thù hận yếu mềm buồn hoặc vui đường dâu bể
có tích cực nhiệt tình có thờ ơ mặc kệ
ta có yêu người thì cũng ở nụ hồn ta
tự tâm thân ngu muội cảm nhận ấy tràn ra
yên ắng trong chuyển vần vòng quay thế hệ
dòng sông tư duy nào chảy ngược đều không thể
bởi cảm xúc là cốt lõi vẫn cứ phải lấp đầy
ảo tưởng đến lan tràn mọi tục lụy mê say
như hữu hình màu nằng
như hơi ấm thoát ra bên ngoài tin nhắn
bay thầm thì tình tự phút giao hoan
em chợt gởi đến ngay lúc ta đang cô đơn
mùi da thịt vướng - giẫm đau trên lồng ngực
có phải chăng tốt xấu đều được tạo nên do cảm xúc
lý trí chỉ ngăn chặn làm
theo quy định đã thành danh
MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Nov 17, 2024 - 4:27 Am.)