NHỮNG HOANG ĐƯỜNG CHỰC KHÓC

 

thì em về cũng chỉ con đường đất

mưa ngưng rơi thôi khuất lấp bùn lầy

con chim nhỏ lâu quá rồi không hót

thế là xưa một bài hát chôn vùi

 

ở không gian - rất thật em - xa lắc 

nguyên trong vòm trời hoàng hôn mắt nai

mùi hương cũ nhớ nhau tìm quấn quýt

trong hồn nhiên sắc phượng thắm tô môi

 

còn - chỉ là váng hoe nơi mù mịt

cây cầu xi măng thay cầu gỗ sồi

thời mục nát (còn em) ta ở lại

làm chứng nhân năm tháng ấy nhạt nhòa

 

cây già nua trên nhánh sầu ướp mật

lũ ong réo gào giữa cõi phân ly

của phía này mà nghe đâu phía khác

chút nhỏ nhoi bỏ mặc lại xuân thì

 

em già nua (mấy ngàn năm vô thực)

cuối chân mây theo bóng tàu xa khơi

bỏ - cứ mặc tuổi hoa niên xõa tóc

lời khật khùng nào du ca chưa vơi

 

ơi dấu yêu - những hoang đường chực khóc

những chứng nhân đứng lặng ngó mặt trời

xin giữ được trên bàn tay phù phép

ký ức giấc buồn gợi từ nhỏ nhoi

 

hoàng hạc nắng - nắng thêm vàng loang mắt 

vào khôn nguôi vẫn phiêu bồng rức ray

biển sóng hạ vỗ bạc đầu hoa tuyết

trong mọi tận cùng đều rồi phôi phai

 

sâu thẳm và tận cùng nơi cuồng hét

là xác một thây ma bị chôn vùi

chợt thức dậy hương đời say tiềm thức

có thể ở một lần không dưng ngoi

 

thời hóa đá nằm thật sâu đáy vực

đã tư duy trong hồn nhiên thêm vui

 

MIÊN VŨ THANH

(Stockton - July 3, 2023 - 6:54 Am.)