NHUỘM TỐI MỘT KHOẢNH SÂN

 

những nỗi niềm bất chợt môi mím chặt 

giọt mắt tràn ra bị ém nữa chừng

trời đang ngày bổng nhòe đen hóa tối

nhắm mắt buồn đâu hỡi những mùa đông

tiếng đạn xa mẹ thức ngồi đan áo

màu hỏa châu vàng quấn quyện vào trăng

mai lành lặn áo quần con đến lớp

trời bên ngoài xem xém thoảng hương xoan

chắc sương khuya mịt mù giăng đầu núi

sẽ lạc đời rẽ khúc tới loanh quanh

rồi sẽ như cái lạnh đông ập tới

thở than là những tiếng thở dài thầm

 

cứ loanh quanh sẽ rồi hoài rong ruỗi

thành phố tinh mơ Stockton hoa hồng

bất chợt biết dấu tình đêm tóc rối

hay ngọn chiều cỏ úa đốt hoàng hôn

người con gái cuộc đời đen hơn núi

tiếng khèn trầm độc tấu giữa chiều hôm

vẫn thấy vui dẫu hồn nghe nhức nhối

biết mấy ai cười ở mấy cuộc không

không em và nói rằng không tiếc nuối

định mệnh trời đâu phải chỉ oan khiên

mặc năm tháng cứ bay về phía trước

để lại ta lắm lúc rất dịu hiền

 

ta sẽ về ghé mái hiên cũ rích

chuyện lọ lem - cô tát nước bên đàng

phía mắt đỏ đắng ly cà phê mịn

em tiếp viên lẫn Sa Đéc cuộc tàn

Giáo Đức hiền mảnh long hồn cố quận

mùa tìm hoa rộ phượng nở sân trường 

bởi lưu bút lở lầm ghi tạm biệt

ba tháng hè vắng bặt gót chân quen

còn nhiều nữa không thể trong luyến tiếc

vài giọng thơ cũng sẽ viết rõ ràng

từng dịu vợi trên dòng sông ký ức

chỉ lúc chợt thoáng qua mới hiện hồn

 

khúc ta về ôi tháng ngày rối tóc

vẫn cứ chùng nhuộm tối một khoảnh sân

 

MIÊN VŨ THANH

(Stockton - Aug 22, 2024 - 7:13 Am.)