NỖI NIỀM ĐÂU CÒN OAN KHIÊN

 

cứ tuyệt vời em - đá núi

cho loài rong che nỗi buồn

khe khẽ lung lay bóng gió

hong khô từng lời hư hoang

rồi thời gian sẽ về phố

cùng trưa khoát áo hạ vàng

 

cũng có gót hồng đại lộ

nhớ ngày xưa em qua đường

đã giữ Cần Thơ một thuở

tỏa hương với chiều hoàng lan

bởi trong ký-ức-mộ-đạo

nên giấc trưa tìm thiên đường

nỗi buồn bây giờ thay áo

bằng xám xanh màu da trời

chân mây càng thêm mờ ảo

nhìn bóng con chim nhỏ bay

 

nếu đã giữ yên mùa đỏ

xin đừng ngồi dưới mưa rơi

ướt át sẽ làm bở rã

sự nồng nàn chưa từng vui

hạ hạc nghiêng choàng nắng nhớ

lại cớ chi mơ nước trời

thật là ngược ngạo cắc cớ

ôi khùng điên ta bật cười

cười thực chỉ là dạng khóc

nhưng chẵng hề có lệ rơi

bởi khi quay nhìn khốn khó

chẵng buồn chút nào - thế thôi

 

cõi bình yên của sự chết

là bất tử tư duy hoang

để một hôm nào chợt thức

nên được tạm gọi nỗi niềm

vài vết thương lành rướm máu

vài nỗi đau đang ngủ vùi

bừng dậy vuốt nanh dã thú

cấu cào trái tim chai lì

thực tình rất nhiều da diết

từ khuất lấp nào hiện hình

khóc chẵng những không giả thiết

chỉ biện minh cho yếu mềm

hê lụy giọt tình rỏ rớt

chẵng do ý thức tạo nên 

 

rớt rơi chỉ là hối tiếc

nỗi niềm đâu còn oan khiên

 

 

(Stockton - Jun 24, 2025 - 5:03 Am.)