PHẢI CÓ NGÀY XƯA MỚI CÓ GIỜ
cứ tưởng một nụ đời bật nở
khu vườn xưa rộ hiện đóa tình
gió máng trên người câu kinh khổ
bay nhật tụng chiều chừng nguyện xin
nguyện để so đời hai phía gió
với nhau một mộc mạc dịu hiền
cánh diều mường tượng bay qua núi
áo thô vải mộc đôi chân trần
chẵng se sua cũng khồng buồn tủi
cô nhà quê vốn đã nghèo hèn
cái khó là giữ gìn nhân đức
giáo điều (từ vô học) dạy khuyên
không trường lớp từ đời nhận biết
xóm riềng lấy cư xử làm khôn
kính mẹ thờ cha tròn chữ hiếu
yêu người dịu ái hóa chân kinh
nét thẹn vẫn trong đôi mắt biếc
với ta bé đặt hết niềm tin
nhiệt cuồng yêu chẵng hề hối tiếc
đóa chiều tươi rộ hoặc rã tàn
ta là con người nào sắt đá
làm sao chắng xót dạ đắng hồn
ở đây cô bé tiểu thơ phố
mùi thơm nước hoa Mỹ sang giàu
bửa ăn dinh dưỡng nhiều béo bổ
bước nhỏ công viên mơ địa đàng
những bông hoa (gì nhỉ) đang rộ
ừ là màu Pansies thật trắng trong
chiều đèn đêm sớm soi đại lộ
(ơi em ngọn đèn dầu vàng loang
đóa tường vi trên đầu sơn nữ
tím cả không gian trời cô thôn)
hai thể chẵng cần so sánh nữa
hai phía đời hai phận trời ban
không cạn kiệt biết sao dư chứa
tuyệt vời nào so đẹp với trăng
chẵng có thượng thì sao có hạ
trước thượng huyền đêm sau hạ huyền
mùa thu Stockton khung trời lá
cô bé trâm anh môi thắm duyên
cũng rất dịu hiền thơ mộng quá
ta lại làm thơ ru đời quên
quyện giấc sơn hà cho xám quái
dáng thu yêu reo động gót mềm
biết đã xa rồi đâu trở lại
phải có ngày xưa mới có giờ
(Stockton - Nov 5, 2024 - 4:48 Am.))