TỪ NƠI ẤY VÀ TỪ EM NHỚ LẠI
ta đặt tháng ngày vào rổ banh pickleball
đánh thật mạnh nỗi thấm thía bay từ bên này sang bên khác
em về đi đừng uổng công nuối tiếc
tháng mấy trời thu hay sẽ tháng trời buồn
buồn là căn bệnh không vui của tâm hồn
không phải là triệu chứng căn nguyên từ bệnh lý
một thoáng đời xuyên qua chặng nhớ
một chút từ ly xa mõi mệt nhắc chuyện tình
ôi sao hoàng hôn cứ đọng giữ mãi trong tim
từ em năm ấy và từ ta chừng nhớ lại
một nỗi đau thật nhẹ nhàng nhưng thắt ruột
quá vãng của trầm tư nét hồn nhiên đâu nào thôi
cứ hiển hiện những lời câm khắc khoải vào khôn nguôi
bóng đâm nhạt - đen mờ xa - bên kia núi
dấu ái chiều soi giai nhân trong lòng tấm gương suối
thiên thần chẵng thể hơn dù tỏa trắng khoác áo choàng
sự lặng im của đá và nỗi trinh nguyên vàng
nắng rọi hồn chiếu thưa trên mặt lá
những cây rừng mọc thấp thẹn thùng vì thấp bé
hờn ghen thấm trào lấm lét chẵng dám nhìn
thiên thần bây giờ chắc không mặc áo choàng xinh
bởi tóc núi rừng xưa đang dần dần trắng
mùi cau vẫn thơm phía cuối chân trời sáng
cũng mùa thu lá vàng hờn dỗi rớt dưới chân người
mặt trời đỏ hoa đăng giăng muôn sợi ráng chiều
công chúa nhỏ ngủ yên trong rừng rú
có còn chờ bạch mã đến giưa bầu trời tinh tú
phá lời nguyền giải nạn hộ nữa hay chăng
từ nơi ấy và từ em nhớ lại chính là cõi địa đàng
cứ hư vô để được hội ngộ cùng thiên thần trắng
MIÊN VŨ THANH
(Stockton - Nov 25, 2024 - 5:46 Am.)