TỰ SỰ

 

nhọc nhằn dứt bỏ hương đời dại

nhọc nhằn lời đắng dỗ xanh xao

có ai mấy thuở trao vương miện

dật dờ cho nắng đội thương đau

nhịp bước rỗng bổng vì chút sựng

giật nãy mình thoáng trong chiêm bao

cô bé qua đường sao giống lạ

người rất xa rồi sao xôn xao

chiều hồng ráng núi người hóa đá

vọng phu chờ đứng ngóng non cao

sự kiện đen rối bời tóc xõa

bay khắp hoàng hôn mộng cơ cầu

 

chừa bên kia gió không gian đỏ

nỗi đau mủi nhọn trái tim rừng

em đứng giữa giòng hoa phượng vỷ

con suối ta cháy lửa sân trường

thuở gió bụi dẫu không còn nữa

thời em năm tháng cũng thành sông

không thể đứng im trên giòng lũ

lòng yêu chia mấy vạn ngã buồn  

một u hoài mất mà ngậm ngãi

mãi tìm trong cổ mộ hư hoang

như thể chính mình tìm vụng dại

hái vội: "nụ-đời-em-tình-nhân"

 

núi cao sừng sững đôi chân mõi

bước thầm ngược ngạo bóng giai nhân

dìu nhau di trú về khắp ngõ

mà còn đâu dư âm hoàng hôn

huyễn hoặc nhìn mặt trời cứ ngỡ

ở chiều vẫn ngủ giấc trầm hương

mặc gió xô bờ bao nhắc nhở

nắng vàng trời hạ cuối tháng Năm

tinh mơ tháng Sáu vẫn kinh khổ

đầu ngày lặp lại và chẵng im

nhắc hộ tật nguyền lời hứa phố

sẽ thôi ơi trái tim bình yên

 

về đâu

ơi nhân tình

ơi thế thái

cõi riêng ai lại nhắc bao giờ

 

MIÊN VŨ THANH

(Stockton - Jun 3, 2024 - 6:39 Am.)